Có một quy định bất thành văn như sau: khi một cá nhân muốn gia nhập giới quý tộc, đầu tiên họ phải được một thành viên trong giới bảo trợ và dẫn dắt, tham gia một bữa tiệc trà hoặc tụ hội nào đó.
Nếu cá nhân đó đã, hoặc sắp trở thành một phần của một gia tộc lớn, họ thậm chí còn được tổ chức một bữa tiệc chỉ nhằm giới thiệu họ với giới thượng lưu.
Thời điểm tổ chức bữa tiệc cũng chứa đựng thái độ gia tộc dành cho người đó: càng sớm nghĩa là càng được coi trọng và ngược lại.
Nếu theo đúng tinh thần này, tôi - vị hôn thê xuất thân thấp của Lorent Sinclair - có vẻ không được lòng của những người đứng đầu nhà Sinclair cho lắm. Trong khi chị dâu và anh rể của Lorent được tổ chức lễ đính hôn kèm lễ ra mắt cùng lúc, thì phải đến hơn một năm sau khi trở thành hôn thê với Lorent, tôi mới được họ tổ chức một buổi tụ họp.
Thiểu số không biết chuyện nhìn tôi và Lorent như hai nhân vật chính trong câu chuyện tiểu thư bần hàn và thiếu gia cao sang, vì tình yêu mà bỏ qua mọi lời nhắc nhở, để rồi gánh lấy sự ghét bỏ từ gia đình.
Đa số khác, có tìm hiểu hoặc hỏi han, sẽ biết tôi là cô gái được cha mẹ cậu tuyển chọn kĩ càng, một tín hiệu rằng Lorent Sinclair sẽ không tham gia tranh giành gia tài với hai anh chị mình. Qua đó, cậu trở thành một nhịp cầu để những gia tộc dù lớn hay nhỏ, đang muốn trung lập, có thể tiếp tục giữ mối quan hệ với Sinclair.
Một cuộc hôn nhân chứa cả tình thương và tính toán của bậc sinh thành.
Khi hiểu rõ điều đó, không biết Lorent thấy sao?
Tôi lén nhìn đôi môi hơi mím của cậu, lại theo ánh mắt của cậu đi về phía trung tâm bữa tiệc, nơi hai ứng viên của chiếc ngai vàng đang đứng cùng anh chị cậu.
Người đứng bên trái, mặc một bộ áo vét màu đen cùng màu với chiếc nơ trên cổ, bên trong áo vét là ghi lê màu xám và sơ mi trắng. Tóc ngắn màu trắng, được xử lý chỉnh tề, mắt kính không gọng đặt trên sống mũi cao, che bớt ánh nhìn sắc bén từ đôi đồng tử màu hổ phách. Đó là Baldwin Arcy, cháu trai của hoàng đế hiện tại, một chính trị gia bảo thủ và không mấy ôn hòa. Vợ của em trai anh ta là em gái của chị dâu Lorent, nên anh ta đến đây vì anh cả Louise.
Người đứng bên phải, trên danh nghĩa, là con trai của hoàng đế đời trước, Alaric Aurelian. Tóc đỏ rối bù như vừa bước từ trên giường xuống, ánh nhìn bén nhọn và lười biếng, với chiều cao vượt trội, anh ta dễ dàng lướt mắt qua từng người trong sảnh, rồi nở một nụ cười mỉm như con sư tử đực vừa tuần tra lãnh thổ xong. Tôi thực sự không thích cảm giác bị anh ta nhìn một chút nào. Không thể tin được anh ta và anh rể, chồng của chị hai Anatasia, là bà con.
Đúng lúc này, anh chị của Lorent dẫn hai người, à không, ba người cùng tới chỗ tôi và Lorent.
Người thứ ba đứng sau bọn họ một chút, nhìn có vẻ yếu ớt. Làn da trắng sứ, gương mặt bầu bĩnh, đôi mắt ươn ướt, mũi má hây hây hồng. Chiều cao khiêm tốn khiến cậu ta hoàn toàn bị hai người đi trước che khuất, chỉ khi lại gần mới phát hiện ra.
Nhận thấy ánh mắt của tôi, cậu giật mình, rồi mỉm cười lại, đầy vô hại.
Lorent khẽ kéo tay tôi.
Tôi rời mắt, mỉm cười chào hỏi hai vị kia trước.
Ngài Baldwin nhìn tôi và Lorent, rồi nói:
"Cậu thật may mắn vì có cha mẹ lo nghĩ chu toàn đến vậy." - Anh ta gật đầu với Lorent, rồi quay sang tôi, giọng điệu lành lạnh không mấy thiện cảm.
"Chúc tiểu thư có một buổi lễ ra mắt khó quên."
Ngài Alaric, sau khi tán tỉnh một cô gái, mới lững thững tới chỗ chúng tôi. Câu đầu tiên ngài ấy nói lại nhắm vào ngài Baldwin.
"Ta rất bất ngờ khi thấy ngài ở đây, ngài Baldwin Arcy."
Câu thứ hai nã vào anh Louise.
"Anatasia nói với ta gần đây ngài rất bận rộn với dự án ở vành đai IV. Không biết tình hình thế nào rồi?" - Nếu tôi không nhầm, nụ cười lịch sự của anh Louise vừa méo một chút.
Giờ thì ngài mới nhìn Lorent và tôi, ngài đưa tay ra, vừa bắt tay với Lorent vừa vỗ vai cậu, rồi ngài nhìn tôi và nói:
"Không dễ để bước vào một gia đình thế này đâu. Ta tò mò cô sẽ thay đổi như thế nào." - Ngài hạ giọng. - "Đừng chết nhé."
Sau đó ngài cười rất to, vừa cười vừa rời đi. Ngài Baldwin cũng kéo anh Louise đi mất, chỉ còn lại cậu thiếu niên đứng sau họ là còn ở lại. Lorent lên tiếng trước:
"Cảm ơn ngài Theodore đã đến dự lễ ra mắt hôn thê tôi."
"Không... Không có gì. Chúc hai người trăm năm hạnh phúc." - Theodore nói xong thì vội vã chạy đi tìm ngài Alaric.
Lorent thở dài. Tôi mới vờ cảm thán:
"Ngài ấy có vẻ nhút nhát."
"Chị nói ngài Theodore? Ừ thì cũng không trách. Cha ngài ấy là Tử Tước Ngọc Trai Đen, ngài Felix Aurelian."
"Cái ông trăng hoa, cứ lên báo là vì dính tới scandal tình ái í hả?" - Tôi ồ lên.
"Đúng rồi. Ngài Theodore tuy là con trưởng nhưng lại không được Tử Tước yêu mến, phu nhân Tử Tước lại mất sớm nên sống rất khó khăn."
"Ra vậy." - Bảo sao rèn ra được một đống mưu mô lừa người, tôi cắn răng nghĩ.
Đây không phải lần đầu tiên tôi gặp Theodore. Nhưng là lần đầu tiên chúng tôi gặp nhau ngoài đời thật.
Chúng tôi quen nhau trong Patrium, nơi tôi là <Solomon> còn y là <Sebastian>. Có thể nói, tám mươi phần trăm vì y, tôi mới bị đuổi đi. Nhưng tôi cũng đã "chơi" lại y một ván, nên vừa rồi tôi mới bình tĩnh khi nhìn thấy y như vậy.
Ặc, mình vẫn còn bực. Tình đầu đã gặp y đúng là kiếp nạn mình phải trả mà.
Tôi nhìn Lorent một lúc để làm dịu bản thân, đột nhiên nhận ra một điều:
Đây chẳng phải là hoàn cảnh "bạn trai cũ gặp bạn trai mới" sao?
Tôi có nên cảm thấy may mắn vì Theodore không biết mặt tôi không?
Tuy người chơi tới Patrium phải dùng gương mặt thật, nhưng không hiểu sao nhân dạng <Solomon> của tôi lại dùng gương mặt khi còn ở Địa Cầu chứ không phải gương mặt của "Carmelia". Tôi từng rất tiếc nuối khi đánh mất <Solomon>, cảm giác như một chút liên hệ cuối cùng với quê hương tan biến theo đó. Nhưng sau sự kiện Midas thì tôi lại thấy "mất cũng chẳng sao", còn hơn bị bắt làm vật thí nghiệm.
Lorent đột ngột kéo tôi đi. Hóa ra là đến lúc khiêu vũ mở màn rồi sao? Tôi đã luyện suốt gần hai tháng vì giờ phút này rồi. Làm ơn Carmelia, xin đừng vấp, đừng dẫm phải chân của Lorent nha.
Nhận thấy tôi đang hồi hộp - cũng phải thôi, tôi nắm đến làm nhăn khủy tay áo cậu luôn mà - Lorent lúc đặt tay sau lưng tôi đã thì thầm:
"Đi theo em. Dẫm lên chân em cũng không sao, chị mặc váy dài nên sẽ không ai nhận ra đâu."
Tôi nắm lấy tay cậu, gật đầu.
Dù cậu nói thế, tôi vẫn sợ chết khiếp đây này.
Chụm hai chân, đóng gối, hóp bụng, nghiêng đầu, bước từng bước theo nhịp, tôi làm đúng những gì cô giáo dạy.
Thật may, quý tộc ở thế giới này luôn đề cao sự khiêm tốn và truyền thống, nên nhạc khiêu vũ trong lễ ra mắt luôn là Slow Waltz chậm rãi và ổn định.
Thật may, mẹ chồng tương lai của tôi cũng sợ tôi phạm sai, nên chuẩn bị cho tôi bộ váy dài đến chân, tà váy rộng, đã vậy giày cao gót cũng thấp và đế mềm mại.
Thật may, tôi có tới hai tháng để chuẩn bị cho điệu nhảy này.
Thật may, tôi có một vị hôn phu sẵn sàng mất ngủ cùng tôi luyện tập, dùng mọi từ ngữ cậu ấy có để khen tôi, cho tôi sự tự tin tôi cần.
Thật may...
Tính ra, tôi rất thường xuyên gặp may như vậy. Những tưởng mọi chuyện đã rất tệ, nhưng rồi nếu tôi không bỏ cuộc, thì vẫn sẽ tìm thấy những điểm sáng xung quanh.
Nghĩ lại, cuộc sống sắp tới cũng không tệ lắm. Chỉ cần chú ý đừng làm anh hay chị của Lorent chướng mắt thì dù ai chiến thắng sau này, chúng tôi vẫn sẽ sống tốt thôi.
Tôi nghĩ vẩn vơ như thế một lúc thì điệu nhảy cũng ngừng. Dàn nhạc dừng chơi, tiếng vỗ tay xung quanh trào lên rồi lặng xuống, khiến cho tiếng đàn mandolin vang lên từ đâu đó trên đầu tôi và Lorent trở nên rõ ràng.
Tiếng đàn này...
Tôi hoảng sợ. Máu trong người như đóng băng lại. Ngón tay tôi bấu vào cánh tay Lorent nhưng chính cậu cũng vì quá bất ngờ mà không nhận ra. Cậu ngửa đầu lên về phía chiếc đèn chùm, tôi cũng dần dần đưa mắt về phía đó, rồi tôi, cùng toàn bộ người trong sảnh tiệc này nhìn thấy "ông ta".
Ăn mặc như một tên hề chốn cung đình xa xưa, trên tay là chiếc đàn mandolin bằng gỗ, "ông ta" chơi lên những bản nhạc thanh thoát rộn ràng, tận hưởng mọi thứ từ trên chiếc đèn chùm. Không quan tâm đến bất kì ai phía dưới, chỉ đưa đôi mắt cao quý xuống khi chẳng còn tiếng động nào vang lên trừ tiếng đàn của ông.
Ông ta xoay người, nhảy xuống từ trên đó. Cơ thể ông rơi từ từ như một chiếc lông chim, rồi dừng ngay trước mặt tôi và Lorent, chân không hề chạm đất.
Ông ta rất thích nhìn người ta từ trên xuống, làm việc đó như đương nhiên phải vậy. Vì ông ta là Amory.
Vị thần duy nhất không tham gia cuộc chiến giữa các vị thần, không ký vào hiệp ước hòa bình nên cũng không cần sám hối trong Ngôi Đền của sự Lặng Im.
Vị thần duy nhất hiện nay có thể đưa người ta đến Patrium.
Lần gần nhất tôi gặp ông ta là vào những giây phút cuối trước khi bị <The World> xóa bỏ, khi ông ta xuất hiện bên cạnh Sebastian. Nghĩ vậy, tôi cúi đầu, cố giấu mình sau lưng Lorent, liếc mắt về chỗ ngồi của những vị khách quan trọng và nhìn thấy nụ cười đáng ghét đang nở ở khóe môi y.
Việc Amory xuất hiện ở đây là chỉ thị của Theodore. Bọn chúng định làm gì? Chúng có nhận ra mình không? Đúng rồi. Lẽ nào chúng đã nhận ra và muốn mình phải kéo Lorent lên thuyền? Đằng sau bọn chúng là ai? Ngài Alaric, ngài Baldwin, một ai đó khác đứng đằng sau cánh gà, hay chính bọn chúng tự tạo một phe riêng? Có thể lắm chứ, <Sebastian> chưa bao giờ là một kẻ chịu đứng sau lưng người khác quá lâu mà.
Tôi cố gắng điều chỉnh hơi thở, cố gắng khiến mình ngừng run rẩy. Trong từng nhịp thở ngắn dần, tôi nghe thấy giọng Amory, vang vọng như chuông. Ông ta nói muốn tặng cho Lorent và tôi một món quà, rồi đột nhiên, túi áo vét của cậu sáng lên.
Là tấm vé, tấm vé tới Patrium.
Lorent lấy ra. Từ sau lưng cậu, tôi nhìn thấy trên đó là tên của cậu và tên của tôi, cụ thể, là tên kiếp này của tôi.
Carmelia Normally.
Đằng sau tôi, tiếng ai đó hét lên, hình như có người ngất xỉu, sau đó thì tôi cũng chẳng còn ý thức nữa rồi.
###
Bạn thích truyện của mình chứ?
Nếu truyện mang lại cho bạn một chút cảm xúc, một chút niềm vui, bạn có thể mời mình một ly trà sữa để tiếp thêm động lực viết nhé!
Momo: https://me.momo.vn/Ikariel260125
Cảm ơn bạn đã đồng hành cùng "Hành trình thứ hai của kẻ khờ".
ns160.79.110.158da2