Chương 11: Mảnh Ghép Từ Những Ngày Bình Yên
Thiên Lam ngồi im, những lời của Minh Vũ như một làn gió nhẹ thoảng qua, chạm vào tâm hồn cô. Cô không trả lời ngay, chỉ mỉm cười nhẹ nhàng, cái cười chứa đầy sự dịu dàng và ấm áp mà chỉ có những ngày tháng này mới có thể trao gửi. Cảm giác của cô về Minh Vũ chẳng giống như những mối quan hệ bình thường. Cậu ta luôn là người hiểu được những điều nhỏ nhặt nhất, những khoảng lặng mà chẳng cần phải lên tiếng.
Một làn sóng dịu nhẹ dâng lên trong lòng cô, và cô cảm nhận được từng nhịp đập của trái tim mình, vừa vội vã, vừa bình yên. Mối quan hệ này cứ thế cứ lớn dần lên từng ngày, nhưng không có gì hối hả, không có gì vội vã. Chỉ là những phút giây giản dị, những nụ cười trao nhau, những ánh mắt đầy ấm áp và tình bạn trong sáng.
Sau một hồi, cô quay sang nhìn Minh Vũ. Cậu đang ngồi đối diện, ánh mắt như lạc vào một dòng suy nghĩ nào đó, nhưng vẫn không rời khỏi cô.
"Minh Vũ…" – Thiên Lam nói, giọng cô bỗng nhiên trở nên dịu dàng và êm ái. “Cảm ơn cậu vì những ngày tháng này. Cảm ơn vì đã ở bên tôi, khi tôi cần một người bạn."
Minh Vũ nhìn cô, đôi mắt cậu phản chiếu những tia nắng chiều. Cậu mở miệng, nhưng lại không nói gì, chỉ mỉm cười – một nụ cười thật nhẹ, thật bình yên. Giữa không gian tĩnh lặng này, chẳng cần thêm một lời nào nữa. Cảm giác ấy, cái sự thấu hiểu, nó đủ rồi.
Hai người ngồi bên nhau, ngắm nhìn dòng suối nhỏ uốn lượn qua những tảng đá phủ đầy rêu xanh. Thiên Lam nhắm mắt lại, lắng nghe âm thanh của thiên nhiên xung quanh. Tiếng chim hót trên cao, tiếng gió rì rào qua những tán lá, tất cả hòa quyện vào nhau tạo nên một bản hòa tấu dịu dàng mà cô cảm thấy như đang là một phần trong đó.
Sau một hồi lâu, Minh Vũ đứng dậy, vươn vai một cái, rồi đưa tay về phía cô. "Chúng ta về thôi, không thể ngồi lâu như thế này được. Cậu đã chụp ảnh đủ chưa?"
Thiên Lam nhìn vào máy ảnh của mình. Những bức ảnh về khung cảnh xung quanh đã được lưu lại, những khoảnh khắc vô giá này. Cô không vội vàng, không quá lo lắng về thời gian. Cô chỉ muốn tận hưởng từng phút giây, từng hơi thở của thiên nhiên và sự bình yên này.
“Còn một chút nữa thôi…” – Cô thì thầm, rồi tiếp tục chụp những bức ảnh cuối cùng.
Khi họ rời khỏi suối, trời đã dần tắt nắng, ánh chiều tà làm mọi thứ trở nên huyền ảo. Đoạn đường về nhà như ngắn lại, chỉ có tiếng bước chân của hai người và tiếng lá xào xạc dưới chân. Thiên Lam cảm thấy lòng mình lắng lại, một cảm giác yên bình dâng lên. Mọi thứ đang đi đúng hướng. Mọi thứ đều đang thật đẹp, dù không có gì quá đặc biệt. Nhưng trong cuộc sống giản dị này, cái đẹp chính là những khoảnh khắc như thế.
Về đến nhà, ánh đèn vàng từ cửa sổ chiếu ra, nhuộm sáng cả không gian xung quanh. Minh Vũ giúp cô xách ba lô vào trong, rồi dừng lại một chút trước khi nói.
“Cảm ơn cậu, Thiên Lam. Thật sự, tớ không thể diễn tả hết cảm xúc của mình lúc này."
Cô quay lại nhìn cậu, mỉm cười nhẹ. "Cảm ơn cậu vì đã luôn ở đây."
Minh Vũ khẽ gật đầu, rồi nhanh chóng quay đi, đôi má lại ửng đỏ như mọi khi. Thiên Lam đứng đó, nhìn theo bóng cậu, trong lòng cảm thấy một cảm giác ấm áp lan tỏa.
Có lẽ, những khoảnh khắc như thế này sẽ là mảnh ghép quý giá của cuộc đời cô, và có lẽ, chỉ cần thế thôi, là đủ.
ns52.14.9.224da2